Học nhiều làm gì hả con

Ghi chú: Tài liệu trích dẫn

Trong lúc tôi vẫn đang tranh thủ hoàn thành chồng bài tập trên lớp, làm chút công việc viết lách thường ngày để kiếm thêm thu nhập. Bỗng, tiếng nói vang vọng từ gian nhà nhỏ phát ra. Tôi nghe tiếng nói của mẹ, thì ra mẹ đang cãi nhau với ba, chưa có lúc nào tôi thấy sự bình yên ở hai người. Không khí bắt đầu u ám và căng thẳng tràn ngập cả ngôi nhà, bởi vì tiếng la lớn của mẹ luôn nói không ngừng nghỉ. Tưởng rằng, mọi chuyện không phức tạp cho tới khi mẹ hét lớn vào phòng tôi: “Sao suốt ngày mày cứ chăm chăm vào chiếc máy tính, mày học nhiều rồi làm được cái gì”. Tôi chợt nhận ra là mẹ tôi không thích việc tôi đi học, chuyện khó khăn vì ba không tạo ra nguồn thu nhập lớn.

Mẹ lại lớn giọng nói vọng vào phòng: “Mày nhìn con người ta đi, học xong cấp 3 đã đi nước ngoài kiếm được bao nhiêu tiền, thế mà mày không nghe lời rồi đi học nhiều làm gì!!”

-Mày nghĩ đi học sẽ có tương lai như cái trình độ thấp như mày à.

-Tốn hết bao nhiêu tiền vào đại học rồi ra đi làm được tháng 5 triệu, mày không biết suy nghĩ hả!!

Khuôn mặt tôi bắt đầu tái mép, nhìn mẹ một cách tha thiết như muốn nói nhiều điều lắm. Nhưng, tôi lại cứng họng không thể đối đáp lại để xoa dịu sự ấm ức trong lòng, nước mắt cứ lăn dài, bắt đầu khóc tiếng nấc lớn hơn.

Mẹ lại bảo: Mày lại còn ấm ức, vẫn còn rưng rưng nước mắt được hả, sao tao nói mà không bao giờ chịu nghe thế hả!!

-Ước gì mày được như con người ta, nghe lời tao thì giờ mày có đỡ hơn rồi không, suốt ngày mày học, mày chỉ biết phá tiền tao thôi.

Tôi đăm chiêu nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn lên bầu trời vẫn xanh và đẹp, tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ ổn, mẹ sẽ hiểu cho tôi thôi. Nhưng, không có chuyện gì dễ dàng ở bước đầu cả, mẹ tôi luôn giữ vững lập trường với định kiến cỗ hủ ấy. Mẹ luôn nói rằng: Là con gái không nên học nhiều, học rồi sau này cũng phải lập gia đình rồi phụng dưỡng ba mẹ chồng, lo cho con gái thôi. Đến lúc đó tấm bằng sẽ được phủ lên một lớp bụi dày, sẽ không còn ai biết tôi là một cử nhân đại học nữa.