Học nhiều làm gì hả con
Nhưng không…Trong điện thoại mẹ nói lớn lắm..
-Về nhà ăn cơm, không còn nhỏ nữa mà suốt ngày khóc lóc, trưởng thành và đưa ra quyết định đi.
Tôi vội gạt đi giọt nước mát, giọng ồm lại nói với mẹ đôi câu rồi tắt máy. Giờ đây, tôi mong lung lắm và tự hỏi tôi bản thân sẽ ra sao nếu bỏ học để đi nước ngoài mà mẹ hằng mong muốn. Tôi muốn được như bao bạn trẻ khác, được sống với đam mê của mình. Tôi muốn bản thân có thể nạp thêm nhiều kiến thức để về với quê hương của mình, tôi muốn mình phát triển ở đây.
Ở Việt Nam, hiện tại đã phát triển nhiều rồi, công nghệ cũng nâng cấp mới lên. Chính vì vậy, môi trường ở đây tốt để tôi thực hiện những đam mê còn dang dở. Tuy nhiên, tôi không bao giờ phủ nhận việc đi nước ngoài là không tốt, được vươn mình ra thế giới là một hạnh phúc mà ai cũng muốn. Nước ngoài mang đến nhiều kiến thức với nền công nghệ phát triển vượt bậc. Nhưng, đó là khi đủ kiến thức, đủ giỏi để qua đó học thêm kiến thức về làm giàu cho bản thân và có ích cho xã hội. Còn nếu để đi nước ngoài theo hình thức xuất khẩu lao động thì bản thân chỉ biết làm và làm, đôi khi còn kiệt sức vì tăng ca kiếm tiền để gửi về gia đình và trang trải cuộc sống ở xứ người. Đâu đó, vẫn còn nhiều người lầm tưởng bên nước ngoài màu hồng, chỉ biết nhìn vào mặt tốt trước là có tiền và nhiều tiền mà thôi.
Tôi thấy rằng, mẹ đã quá xem trọng đồng tiền để rồi ép tôi đi theo đường mà mẹ muốn. Tôi đến với cuộc sống này là nhờ mẹ, tôi biết ơn sự sinh thành và nuôi dưỡng của mẹ. Nhưng rồi, cuộc đời này tôi không thể sống theo cái khuôn mà mẹ để sẵn được. Tôi khao khát được sống là chính mình, được hạnh phúc với công việc mà mình theo đuổi. Tôi muốn xóa bỏ những suy nghĩ “ Bỏ học đi nước ngoài của mẹ”. Nhất định ai rồi cũng sẽ thành công nếu thực sự quyết tâm, tôi sẽ quên câu nói “ học nhiều để làm gì hả con” và cố gắng vượt qua câu nói đó để chạm đến ước mơ.
Tiền thật sự quan trọng, nhưng tiền rồi sẽ vơi đi. Chỉ có kiến thức mới trường tồn theo thời gian, để mai sau già rồi tôi vẫn còn kiến thức để dạy lại cho con cháu mình. Rồi thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thật may mắn vì vẫn còn nhiều kiến thức như thế”.