Học nhiều làm gì hả con
Tôi lằng lặng bỏ đi ra ngoài tìm không khi tốt để tinh thần ổn hơn, lấy xe đi ra trong tiếng nói lớn của mẹ, mẹ bảo:
Tao vừa bàn với ba mày rồi đấy, liệu xem thu xếp mà về đi nước ngoài đi, học nhiều không được gì đâu, mày lo kiếm tiền đi.
Lúc này có vẻ sự ấm ức trong tôi lớn dần, không thể im lặng mãi. Tôi lớn giọng.
Mẹ thích làm gì cứ làm, nhưng con sẽ không bao giờ nghỉ học. Con sẽ thoát nghèo và làm nên chuyện với sự nghiệp học hành này. Tiền như là một công cụ, nhưng nếu thiếu kiến thức thì xã hội ngoài kia sẽ không xem con ra gì đâu mẹ ạ.
Mẹ nhách mép, cười khỉnh.. Mày thì làm được gì mà thoát nghèo. Mày định cứ mãi đi làm thuê cho người khác rồi nhận vài ba đồng ít ỏi thế kia hả!!. Nếu mày nghe tao thì được, còn không mọi chi phí mày phải tự lo. Tao sẽ không quan tâm.
Nghe vậy, tôi không nói nữa. Tôi leo lên xe và đi tìm nơi yên tĩnh để có thể ngồi trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống này. Có phải là tôi quá vô dụng như mẹ nói hay là mẹ chưa từng hiểu cho tôi. Tôi dần mất niềm tin vào cuộc sống này, không một ai hiểu cảm xúc của tôi. Ngay cả người mẹ mà tôi yêu quý nhất cũng trở nên xa lạ với tôi.
Tôi bắt đầu chìm trong một khoảng lặng, tôi bắt đầu nghĩ thoáng hơn. Tôi muốn nghỉ học, tôi sẽ nghe lời mẹ để bắt đầu một cuộc sống mới hơn, cuộc sống sẽ không bị mẹ than trách suốt ngày nữa. Tuy nhiên, đó là những suy nghĩ nhất thời, bởi trong tâm can tôi chưa bao giờ muốn nghỉ học, tôi không muốn lãng phí tuổi trẻ của mình. Tôi muốn sống hết mình vì tuổi trẻ, tôi muốn bổ sung kiến thức từ những người giỏi hơn, tôi muốn được bước lên giảng đường đại học. Ấy vậy, mà câu nói “học nhiều làm gì” luôn ám ảnh khiến tôi không có can đảm để bước tiếp.
Ngồi một lúc thì tiếng chuông điện thoại reo từ túi áo, tôi từ tốn lấy ra trong trạng thái uể oải như không muốn quan tâm, không muốn nói chuyện với ai vào thời điểm này. Qua màn hình, từ mẹ yêu được hiện lên, thì ra là mẹ gọi, chắc mẹ muốn biết tôi ở đâu trong lúc này. Mẹ vẫn còn quan tâm.
Tôi nghĩ rằng, mẹ sẽ an ủi tôi một cách nhẹ nhàng hơn.