Bức thư thứ chín: THỜI KỲ VỠ GIỌNG – BẢO VỆ HỌNG THẾ NÀO?
Từ khóa tìm kiếm: 80 lời bố gửi con trai – Hán Trúc
Con trai của bố:
Hôm nay, mẹ hỏi nhỏ bố, bố có thấy con trai đang vỡ giọng? Có lẽ là bố đã quá vô tâm mất rồi… Cho nên lúc này phải nói đến chuyện bảo vệ họng thôi.
Mới sinh ra, thanh đới của con người dài khoảng 9 – 10 mm. Sự khác biệt giữa con trai và con gái không lớn lắm, vì thế mà giọng của con trai và con gái lúc nhỏ na ná nhau. Nhưng sau khi bước vào tuổi dậy thì, tuyến giáp sụn chỗ yết hầu bắt đầu phát triển to lên, cục yết hầu của con trai lồi hẳn lên, nhìn thấy được. Lúc này thanh đới dài khoảng 13 – 14 mm. Trên thực tế, bất luận là con trai hay con gái, sau khi bước vào thời kỳ dậy thì, giọng nói đều thay đổi, chỉ có điều giọng nói của con trai thay đổi rõ rệt hơn của con gái mà thôi.
Tại sao bước vào tuổi dậy thì giọng lại thay đổi? Tiếng nói chủ yếu do cơ quan phát thanh bên trong – thanh đới rung động mà thành, mà sự rung động của thanh đới lại liên quan lớn đến sự phát dục của yết hầu. Sau khi bước vào tuổi dậy thì, dưới sự tác động của hormone, yết hầu của con trai to lên nhanh chóng, nổi hẳn lên, từ đó trở thành cục yết hầu đặc trưng của nam giới. Đồng thời lúc này dây thanh đới ở chỗ yết hầu cũng dài theo, to và dầy lên, phát ra những âm thanh ồ ồ, trầm đục, khiến cho giọng nói vốn cao, trong và mảnh trước kia của con trai bỗng trở nên trầm xuống. Đó chính là thời kỳ mà mọi người nói đến – thời kỳ vỡ giọng.
Con người ta phải dựa vào sự rung động của dây thanh đới để phát ra âm thanh. Vì thế, sự dài ngắn dày hay mỏng, có lực hay không của dây thanh đới có ảnh hưởng rất lớn đến âm thanh phát ra. Giọng nói “hay”, ngoài những yếu tố bẩm sinh, thì việc chăm sóc vòm họng khi dậy thì cũng giúp cải thiện ít nhiều. Vì thế nếu không muốn thành “giọng vịt đực” thì từ lúc này con đã phải có ý thức bảo vệ họng.
Đầu tiên, con nên chú ý phát âm vừa phải, cố gắng tránh việc cất cao giọng hét, gào hoặc hát to, tránh cho dây thanh quản bị mệt, chùng rão và sưng đỏ.
Một khi vòm họng bị tổn thương, thì phải nói nhỏ hoặc hạn chế nói để dây thanh quản được nghỉ ngơi, hồi phục.