Bức thư thứ 49: CỨ CĂNG THẲNG LÀ NÓI LẮP

Vậy cần làm gì để hết nói lắp?

Đầu tiên hãy thử quên đi cái tôi của mình. Chúng ta càng đề cao cái tôi thì càng để ý đến nhìn nhận của người khác, và càng xem trọng cách nhìn nhận của mọi người về mình sẽ càng căng thẳng, mà càng căng thẳng thì sẽ càng nói lắp bắp. Vì thế, khi phát biểu, hãy giả như “bên cạnh không có ai”, dồn sự tập trung vào bài nói, giống như luyện nói một mình vậy, như thế sẽ giảm được áp lực khiến tinh thần và cơ thể được thả lỏng, không còn căng thẳng nữa, tình trạng nói lắp sẽ được cải thiện. Đương nhiên trước khi hùng biện hay phát biểu cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị để thêm phần tự tin!

Tiếp theo, phải học cách điều hòa cảm xúc. Căng thẳng thường dễ nói lắp hơn. Vì vậy trước khi nói hoặc phát biểu các con hãy thả lỏng cơ thể, thả lỏng toàn bộ cơ mặt, môi và khuôn miệng, đồng thời hít thở sâu, miệng có thể lẩm bẩm: “thả lỏng, thả lỏng…” để có thể ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh trước khi phát ngôn.

Ngoài ra, người nói lắp có thể sử dụng những bài tập ngôn ngữ. Trên phương diện sinh lý hệ thống phát âm của người nói lắp hoàn toàn bình thường. Vì vậy bệnh nói lắp có thể trị được, phương pháp cụ thể gồm có: khi nói chuyện cần phải khống chế được tốc độ nói, nói khoan thai, không nhanh không chậm, nói từng từ một cách rõ ràng chứ không nói lướt. Ngoài ra, âm thanh khi nói ra không được nhanh cũng không được chậm, không nặng quá cũng không nhẹ quá, có thể hơi kéo dài âm tiết đầu tiên, để có thời gian suy nghĩ đến phát âm của âm tiết thứ hai, và dựa theo tiết tấu của cả câu mà có những đoạn ngừng nghỉ…

Thật ra, có rất nhiều danh nhân cũng từng mắc bệnh nói lắp, chẳng hạn nhà phát minh T.Edison, A.Einstein…, hơn nữa học giả đầu tiên trên thế giới nghiên cứu hiện tượng nói lắp Windel Johansson cũng từng là một người mắc bệnh nói lắp. Cho nên phải kiên trì và tin tưởng, các con có thể chữa hết tật nói lắp!

Bố của con.