Phần 2 Tính cách tương đồng, nhu cầu bổ sung

Cô ấy đã mỉm cười với tôi. Tôi cảm nhận được sự ấm áp và gắn kết cô ấy nhận được từ tôi khi tôi dùng đúng chữ mà cô ấy đã dùng “em bé mới sinh”.

Các chị em ơi, giả sử bạn đang trò chuyện với một anh chàng tại bữa tiệc. Anh ấy nói về “công việc”, “nghề nghiệp”, “nhiệm vụ” hay “vai trò” của mình. Hãy sử dụng những từ anh ấy đã dùng để nói về công việc của mình. Chẳng hạn, nếu anh ấy là luật sư và anh ấy dùng từ “nghề nghiệp”. Nếu bạn nói “công việc”, có thể anh ấy sẽ không thoải mái lắm. Trái lại, nếu anh chàng đẹp trai mà bạn đang nói chuyện cùng là một công nhân xây dựng, anh ấy sẽ nghĩ bạn thật ngớ ngẩn khi dùng từ “nghề nghiệp”.

Các đối tượng khác nhau cũng thường sử dụng các từ khác nhau để nói về địa điểm họ tới để làm việc. Các luật sư nói họ tới “hãng”, những nhân viên truyền hình sẽ nói về “đài”; các kiến trúc sư sẽ gọi đó là “văn phòng” và những người làm xuất bản lại gọi công sở của họ là “nhà xuất bản”, “nhà sách”. Việc lặp lại này rất quan trọng khi bạn trò chuyện về công việc hay sở thích chính của ai đó, vì việc dùng sai từ có thể cho thấy một điều rất hiển nhiên rằng bạn là người ngoài cuộc và chẳng hiểu gì về thế giới của họ cả. Con người mặc nhiên gạt những người kém hiểu biết về thế giới của mình ra ngoài. Vì lời lẽ bạn dùng cho thấy bạn hiểu về thế giới của họ tới mức nào nên đừng vô tình dùng sai chữ nghĩa nhé. “Hợp đồng biểu diễn” hay “buổi trình diễn” đều cùng có nghĩa là tham gia vào một công việc. Nhưng các quý ông lưu tâm cho, nếu bạn đang trò chuyện với một người mẫu thời trang, tốt hơn là bạn nên dùng từ “hợp đồng biểu diễn” nếu muốn giữ được sự quan tâm của người đẹp. Còn các quý cô, nếu đang nói chuyện với một nhạc sỹ của dòng nhạc Pop trẻ trung, tốt hơn bạn nên dùng từ “buổi trình diễn”, nếu không các chàng sẽ nghĩ bạn còn khiếm khuyết. Nếu bạn chỉ dùng sai một từ, bạn đã tạo ra không khí không vui rồi.

Bạn còn nhớ anh chàng Phil không? Một lần chúng tôi đi dự tiệc. Cậu ấy đang đứng gần đó và tôi nghe lỏm thấy cậu ta đang nói chuyện với một nữ diễn viên quyến rũ. Cô ấy đang phấn khởi miêu tả vai diễn cô ấy vừa được mời đóng. Tôi nghe thấy cô ấy bảo Phil rằng cô ấy rất thích các buổi diễn tập. (Có vẻ như cô ấy thực sự thích thú cuộc trò chuyện với Phil). “Ồ,” Phil buột miệng, “bao lâu em luyện tập một lần?” Trời ạ! Vì có một số người bạn làm ở nhà hát nên tôi biết từ đó sẽ gây khó chịu. Đó cũng là câu hỏi cuối cùng giữ chân nữ diễn viên xinh đẹp lại. Từ cần nói là “diễn tập” bạn ơi, không phải là “luyện tập”.

Đó là chuyện tùy biến thôi. Đúng là về bản chất thì họ luyện tập. Nhưng các diễn viên trên sân khấu không bao giờ dùng từ đó. Họ nói “diễn tập”. Nữ diễn viên cho rằng Phil hiểu quá ít về thế giới của cô khi dùng từ “luyện tập” thì sao cậu ấy có thể là người thú vị được kia chứ.

Và chưa đầy 10 phút sau đó, Phil lại mắc lỗi. Lần này là trong cuộc trò chuyện của cả nhóm. Một cô gái trông giống như Suzie Chaffee1 đang khoác lác rằng cô ấy vừa mua được một “căn nhà tuyết” ở vùng núi. “Tuyệt quá”, Phil nói. “Căn phòng nhỏ của bạn ở đâu vậy?” Nụ cười của cô ấy tắt lịm cùng với câu hỏi của Phil. Chết lặng một lúc, sau rồi tôi không thể không hỏi cậu bạn thân của mình: “Phil này, tại sao cậu lại xúc phạm cô ấy khi gọi ngôi nhà tuyết của cô ấy là căn phòng nhỏ vậy?” “Ý anh là gì thế?” Phil hỏi, thành thực thừa nhận. Căn phòng nhỏ là từ rất đáng yêu. Gia đình tôi có một căn phòng nhỏ xinh xắn ở Cape Cod và từ ‘căn phòng nhỏ’ có một sự gắn kết tinh thần tuyệt với với tôi”.

Được rồi Phil, nhưng vận động viên trượt tuyết quyến rũ kia hẳn nhiên không thích từ đó. (Và bây giờ thì không thích cả Phil nữa).

Một mối quan hệ mới là bông hoa còn hé nụ. Thốt ra một từ sai có thể nghiền nát một cây giống nhỏ trước khi nó có cơ hội phát triển.

THỦ THUẬT 25: Cộng hưởng

Khi bắt đầu một mối quan hệ, bạn chưa hiểu hết về đối tượng để có thể khơi gợi những giá trị, thái độ hoặc mối quan tâm của họ. Nhưng bạn có thể hé lộ rằng bạn cũng có cảm giác chung với họ. Bạn chỉ cần lắng nghe thật kỹ cách dùng từ ngữ dường như rất ngẫu nhiên của đối tượng. Và rồi nhắc lại chúng. “Chúng ta thậm chí nói chung ngôn ngữ cơ thể”

Đất nước của chúng ta đẹp đến vậy là do có sự đa dạng trong văn hóa. Thật tuyệt vời vì hầu hết mọi người không nói nhiều từ như “tầng lớp” hay “vị trí xã hội”. Nhưng không thể phủ nhận rằng, chúng ta có một nền văn hóa phong phú và đa dạng chưa từng có ở bất cứ nơi nào khác trên thế giới.

Người Mỹ không quảng cáo về giai cấp cũng như tiền bạc của mình trên trán giống như trang sức của phụ nữ Hindu thuộc đẳng cấp cao. Nhưng nền tảng văn hóa của một người thường được nhìn thấy rõ ràng chỉ sau vài phút trò chuyện cùng họ. Những người được nuôi dưỡng theo những cách khác nhau, hẳn nhiên, sẽ nói chuyện không giống nhau, mặc không giống nhau. Và bạn có biết là họ đi lại cũng không giống nhau không?

Trong khi phải đi lại trên khắp cả nước để nói chuyện, thi thoảng tôi có tình cờ gặp người phụ nữ có tên Genie Polo Sayles. Genie là một phụ nữ tóc nâu năng động, cô từng tổ chức cuộc hội thảo hấp dẫn gây dư luận ầm ĩ có tên “Làm thế nào để cưới một người giàu có?” (cảm ơn Chúa đã ban cho chúng con quyền tự do ngôn luận).

Genie kể cho tôi nghe câu chuyện này. Khi một nhóm làm truyền hình theo cô tới một sòng bạc tại Las Vegas để phỏng vấn, người phóng viên hỏi vặn cô làm thế nào để biết ai giàu có hay không. “Ồ, anh sẽ biết”, cô tự tin phản đối. “Được rồi”, người phóng viên thách thức: “Bà hãy chỉ cho tôi người đàn ông giàu có nhất sòng bạc này”.

Sắc sảo và nhanh nhẹn, cặp mắt sắc lẻm của Genie lướt qua các bàn. Ánh nhìn càn quét của cô chợt dừng lại ở một thanh niên mặc quần bò và chiếc áo kẻ sọc cũ. Bằng bản năng và sự chính xác của một con chó săn, cô chỉ thẳng vào người đàn ông có móng tay dài màu đỏ và nói: “Anh ta rất giàu”.

Người phóng viên vẫn không tin, tiếp tục lục vấn cô, “Làm sao bà biết?” “Anh ta di chuyển rất quý tộc”, Genie nói.

Vâng, các anh chàng và cô nàng thợ săn ơi, có người di chuyển như quý tộc, có người di chuyển như phú hộ và có cả người di chuyển như kẻ ăn mày. Và để nắm bắt được trái tim của đối tượng mà bạn lựa chọn, hãy di chuyển như “giai cấp” của họ vậy.

Khi còn học đại học, tôi đã thực sự nhận ra rằng những người làm các nghề nghiệp hoặc ở các vị trí xã hội khác nhau thường sẽ di chuyển theo những cách khác nhau. Bạn cùng phòng với tôi là một cô nàng nghiện ti-vi và cái thiết bị liên tục gây ra tiếng ồn đó khiến tôi mất tập trung. Quá tuyệt vọng, tôi mua cho cô ấy chiếc tai nghe để tôi có thể học trong yên lặng hay đơn giản là thưởng thức sự im lặng.

Nhưng cái máy nhấp nháy đó lại có tác động thôi miên. Hai mắt tôi thường bị hút vào màn hình nhỏ im lặng đó. Vì tôi không thể nghe được âm thanh nên tôi bỗng có nhận thức thức sâu sắc về việc người ta có những cử chỉ và đi lại khác biệt. Thậm chí tôi còn nhìn ra cả những khác biệt trong cách họ ngồi xuống như thế nào nữa.

Chẳng hạn, một nữ diễn viên thủ vai một người phụ nữ giàu có và biết cư xử trước tiên sẽ hạ đầu gối xuống, duyên dáng đặt phần cơ thể lên mép ghế, sau đó mới từ từ ngồi lùi vào. Trái lại, một phụ nữ quê mùa ở vùng Beverly sẽ thả phịch người ngay xuống giữa lòng ghế sofa.

Với một số người, “giai cấp” được khắc trên bản đồ tình yêu của họ. Chúng ta sẽ không nhắc đến vấn đề đúng hay sai ở đây. Chúng ta cũng sẽ không đi sâu vào việc thảo luận về chuyện thời đại sẽ thay đổi như thế nào, hi vọng là vậy. Mặc dù đã 2.000 năm trôi qua từ khi Chúa nói: “Hãy yêu người hàng xóm của con”, nhiều người sẽ vẫn vâng lời – miễn là “hàng xóm” của họ là những người lịch thiệp, biết cư xử.

Với những người khác, phía “sai” của các lộ trình lại là phía đúng. Họ không mong muốn “chòi mâm son” và cảm thấy thoải mái hơn với những người thuộc cùng đẳng cấp với mình. (Những người này là những người khôn ngoan. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng những cuộc hôn nhân của những người ở cùng đẳng cấp sẽ kéo dài lâu hơn và hạnh phúc hơn những cuộc hôn nhân chênh lệch về đẳng cấp).

Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã quyết định sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ miễn phí và đi thăm thú thế giới. Vậy là tôi nhận việc làm một nhân viên phục vụ trên chuyến bay cho một hãng bay quốc tế. (Thời ấy, các hành khách gọi chúng tôi là “tiếp viên”. Tệ hơn, một số gã trai trẻ gọi chúng tôi là “món hầm” và chúng tôi đã trả đũa bằng cách gọi họ là “những món hầm lang thang”).

Cô bạn gái tốt nhất của tôi là một nữ tiếp viên khác của hãng hàng không Pan Am. Đó là một cô gái hấp dẫn và can đảm có tên là Sandra. Chúng tôi đã cùng nhau phát hiện ra rằng có rất nhiều “món hầm lang thang” mà không lang thang chút nào.

Chúng tôi đặc biệt thích làm ở khoang hạng nhất vì trên những chuyến bay quốc tế dài, ở đó thoải mái nhất. Chúng tôi thường tì lên cánh tay và đứng trong khoang máy bay, Sandra và tôi đều thích nói chuyện với các hành khách.

Trên một chuyến bay tới Paris, có hai quý ông rất lịch thiệp ngồi ở khoang hạng nhất. Họ hỏi liệu chúng tôi có rảnh rỗi để ăn tối cùng họ tại một nhà hàng sang trọng ở Paris không. “Chúng tôi rất thích!”, tôi nói.