Bức thư thứ 74: GÁNH VÁC TRÁCH NHIỆM
Vì thế, ngay từ nhỏ chúng ta đã yêu cầu con phải tự làm những công việc của mình, nếu như đó là việc mà con tự mình đưa ra quyết định thì cho dù có kết quả như thế nào con cũng phải tự mình đối diện với nó. Chúng ta cũng đã nói với con, việc học hành là chuyện của con, không phải là chuyện của bố mẹ, con cần phải tự mình độc lập suy nghĩ, độc lập giải quyết vấn đề. Chúng ta còn yêu cầu con phải gánh vác một phần công việc gia đình, thậm chí còn giúp ba mẹ làm một số việc… Tất cả những cái đó đều là vì muốn con học được cách tự có trách nhiệm đối với những hành vi của mình, mà chỉ khi con có trách nhiệm với những hành vi của mình thì mới có thể có được tinh thần trách nhiệm với gia đình, với tập thể, với xã hội.
Con dần dần trưởng thành, con sẽ có những năng lực lớn hơn, có nhiều cơ hội để học hỏi hơn, và sẽ phải gánh vác những trách nhiệm ngày một nhiều hơn, nặng nề hơn. Phải làm thế nào bố nghĩ chắc con đã hiểu.
Bố của con.
Bức thứ thứ 75: LẠC QUAN TIẾN THỦ
Con trai của bố:
Cho dù dũng cảm kiên cường, cho dù gánh vác trách nhiệm, nhưng không phải chuyện nào cũng thuận buồm xuôi gió theo ý muốn của con người cả đâu con trai nhé. Trong cuộc sống, trong việc học tập, và trong môi trường công việc, trong tương lai còn tồn tại rất nhiều những khó khăn, gian khổ, khúc mắc, trắc trở lớn nhỏ và còn vô số những bất công, bất chính trong cuộc sống nữa nhé con. Chính vì thế, các con cần phải trang bị cho mình một phẩm chất quan trọng – tinh thần lạc quan tiến thủ.
Có một câu chuyện của một bà cụ như sau: “Bà cụ có hai cậu con trai, cậu trai lớn bán ô, còn cậu con trai thứ nhuộm vải. Vì thế, khi trời âm u, bà cụ lo vải của cậu con thứ bị mưa ướt. Còn ngày nắng thì bà cụ lại lo ô của cậu lớn không có ai mua nên suốt ngày bà âu sầu ủ rũ, không biết phải làm sao. Người khác trông thấy vậy liền góp ý: “Bà cụ ơi, bà nên nghĩ thế này: trời mưa thì cậu con lớn của bà sẽ làm ăn tốt, ngày nắng thì vải của cậu con thứ của bà sẽ được phơi đẹp đẽ, bà cụ cứ nghĩ như thế thì sẽ không cần phải suốt ngày âu sầu ủ rũ nữa”. Bà cụ nghĩ rồi lại nghĩ, thấy quả thật đúng như vậy. Từ đó bà sống một cuộc sống vui vẻ.”