Phần 1 Những ấn tượng đầu tiên
THỦ THUẬT 1: Ăn mặc chỉn chu ở mọi nơi
Các anh chàng thợ săn, điều này không có nghĩa bạn phải diện bộ vét ba mảnh khi đi mua tờ báo. Còn các cô nàng thợ săn cũng không cần phải khoác lên mình những ba lớp mascara khi dắt chó đi dạo. Ý nghĩa ở đây chỉ là: Bất cứ khi nào bạn bước ra khỏi cửa, hãy ăn mặc làm sao để có thể “hạ gục” được con mồi của bạn.
Lý do khiến chúng ta thường lười biếng trong việc tạo những ấn tượng đầu tiên chính là “lý thuyết tăng cường”. Bạn tự nhủ với mình cần phải chuẩn bị cho điều quyết định. Bạn ra ngoài đưa chó đi dạo ba lần, bốn lần, trông giống như vật cản giao thông. Và chẳng có gì xảy ra cả.
Và bạn bảo rằng: “Ôi trời, điều này chẳng có tác dụng gì cả”.
Trong một hội thảo kinh doanh, tôi nói với thành viên tham dự rằng, việc bán hàng trung bình thường không được thực hiện cho tới sau cuộc điện thoại lần thứ năm. Hãy dành cho nó chút thời gian. Tại sao bạn không thể dành tới năm lần dẫn chó đi chơi để chờ đợi người yêu dấu trong tương lai của bạn và nói: “Con chó thật đẹp. Tên nó là gì thế? Và, à này, thế tên em là gì?”
Duy trì tâm lý “phù hợp để hạ gục”
Bạn không nên chỉ sẵn sàng về mặt thể chất, mà cần phải mở rộng các cánh cửa tinh thần để tình yêu có thể dạo bước vào trong… dù bạn ở bất cứ nơi đâu. Đối tượng tiềm năng của bạn không chỉ bước vào đời bạn từ những bữa tiệc hay các câu lạc bộ của những người cô đơn.
Cindy là một thợ làm móng tay trẻ trung hấp dẫn, cô ấy đã làm móng cho tôi trong suốt nhiều năm nay.
Trong nhiều tháng trời, Cindy đã than thở với tôi rằng, trong công việc của mình, cô chỉ toàn gặp phụ nữ.
Tôi đã có cuộc hẹn muộn với Cindy vào một buổi tối lúc 6 giờ. Cô ấy đã kể cho tôi nghe, sau một ngày dài làm việc với kẹp, giũa và sơn, cô ấy mệt mỏi tới mức không thể tới nhà hàng dành cho những người độc thân để cố gặp gỡ ai đó.
Vào khoảng 6 giờ 45 phút, cửa bật mở sau lưng Cindy. Chúng tôi nghe thấy tiếng đàn ông trầm ấm: “Xin lỗi, tôi biết bây giờ đã khá muộn. Nhưng liệu tôi có thể làm móng được không? Tôi nhìn qua vai Cindy và bắt gặp… một vị thần Hy Lạp. (Tôi không biết vị thiên sứ này cần làm móng). Trước khi tôi kịp mở lời, Cindy, thậm chí không thèm quay đầu lại, nói: “Không được rồi, 10 phút nữa chúng tôi đóng cửa”. “Chị thấy chuyện đó thế nào?” cô càu nhàu, chăm chú nhìn xuống ngón tay tôi khi anh chàng đi ra. “Ai mà tin được chuyện anh ta tới đây vào giờ này và muốn làm móng chứ?”