Phần 2 Tính cách tương đồng, nhu cầu bổ sung
Khi còn học đại học, tôi đã thực sự nhận ra rằng những người làm các nghề nghiệp hoặc ở các vị trí xã hội khác nhau thường sẽ di chuyển theo những cách khác nhau. Bạn cùng phòng với tôi là một cô nàng nghiện ti-vi và cái thiết bị liên tục gây ra tiếng ồn đó khiến tôi mất tập trung. Quá tuyệt vọng, tôi mua cho cô ấy chiếc tai nghe để tôi có thể học trong yên lặng hay đơn giản là thưởng thức sự im lặng.
Nhưng cái máy nhấp nháy đó lại có tác động thôi miên. Hai mắt tôi thường bị hút vào màn hình nhỏ im lặng đó. Vì tôi không thể nghe được âm thanh nên tôi bỗng có nhận thức thức sâu sắc về việc người ta có những cử chỉ và đi lại khác biệt. Thậm chí tôi còn nhìn ra cả những khác biệt trong cách họ ngồi xuống như thế nào nữa.
Chẳng hạn, một nữ diễn viên thủ vai một người phụ nữ giàu có và biết cư xử trước tiên sẽ hạ đầu gối xuống, duyên dáng đặt phần cơ thể lên mép ghế, sau đó mới từ từ ngồi lùi vào. Trái lại, một phụ nữ quê mùa ở vùng Beverly sẽ thả phịch người ngay xuống giữa lòng ghế sofa.
Với một số người, “giai cấp” được khắc trên bản đồ tình yêu của họ. Chúng ta sẽ không nhắc đến vấn đề đúng hay sai ở đây. Chúng ta cũng sẽ không đi sâu vào việc thảo luận về chuyện thời đại sẽ thay đổi như thế nào, hi vọng là vậy. Mặc dù đã 2.000 năm trôi qua từ khi Chúa nói: “Hãy yêu người hàng xóm của con”, nhiều người sẽ vẫn vâng lời – miễn là “hàng xóm” của họ là những người lịch thiệp, biết cư xử.
Với những người khác, phía “sai” của các lộ trình lại là phía đúng. Họ không mong muốn “chòi mâm son” và cảm thấy thoải mái hơn với những người thuộc cùng đẳng cấp với mình. (Những người này là những người khôn ngoan. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng những cuộc hôn nhân của những người ở cùng đẳng cấp sẽ kéo dài lâu hơn và hạnh phúc hơn những cuộc hôn nhân chênh lệch về đẳng cấp).
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã quyết định sẽ tự cho mình một kỳ nghỉ miễn phí và đi thăm thú thế giới. Vậy là tôi nhận việc làm một nhân viên phục vụ trên chuyến bay cho một hãng bay quốc tế. (Thời ấy, các hành khách gọi chúng tôi là “tiếp viên”. Tệ hơn, một số gã trai trẻ gọi chúng tôi là “món hầm” và chúng tôi đã trả đũa bằng cách gọi họ là “những món hầm lang thang”).